🏀 Thúy Vân Và Kim Trọng

Rộ tin đồn Trấn Thành - Hari Won ly hôn sau 5 năm, CĐM tràn vào trang cá nhân 'truy vấn'. Mới đây, người đẹp Nông Thúy Hằng đăng quang ngôi vị cao nhất của cuộc thi Hoa hậu các dân tộc Việt Nam và được cử làm đại diện Việt Nam tham gia Miss Earth 2022. Tuy nhiên, ngay sau Thế giới nhân vật trong Truyện Kiều được khắc họa với những nét đẹp mẫu mực, đại diện cho một kiểu nhân vật, một thời kì. Trong đó, nổi bật hơn cả là ba nhân vật chính của tác phẩm Thúy Kiều, Thúy Vân và Kim Trọng. Ngay phần đầu của Truyện Kiều, Nguyễn Du đã khắc họa chân thực vẻ đẹp của chị em Thúy Kiều: "Đầu lòng hai ả tố nga Ms. Võ Thị Thúy Vân (đại diện bán hàng dân dụng): (+84)91 469 4555 Mr. Dương Công Triết (Phó Phòng Dự Án): (+84)97 865 3859 Tôn Nam Kim là doanh nghiệp sản xuất tôn mạ hàng đầu Việt Nam với nhiều sản phẩm được tin dùng trên toàn quốc và xuất khẩu đến hơn 50 quốc gia trên - Cảnh sum họp của Kim Trọng - Thúy Vân và linh hồn cô độc, bất hạnh của Thúy Kiều. → Tình yêu thủy chung, mãnh liệt. - Ngày xưa → thời gian quá khứ xa xôi→ thời gian tâm lí, chia cuộc đời Kiều làm hai mảng đối lập : + Hạnh phúc, tươi chia li, tan vỡ đột ngột. Tại sao Thúy Vân đồng ý thay Thúy Kiều nối duyên với Kim Trọng? Bởi vì: + Nàng thấy được tình yêu đẹp giữa Kim- Kiều. + Cảm nhận được sự đau đớn của chị khi trao duyên cho mình. + Kiều vì gia đình, vì cha và em trai nên đã bán mình để cứu cha và em, không muốn chị mình phải khổ tâm và coi như một sự đền đáp sự hi sinh của Kiều. Kim Ngọc Lam : Thạc Phi Lý Phương Vân : Lý Tố Chân Từ Khả : Lý Tâm Lan Ngọc Thượng : Khôn Hải. Chương 2 : Trương Cầm : Mai Ngọc Lâm Trịnh Trọng Nhân : Linh Cô Nhạc Hồng : Hòa Quý Phi Huỳnh Trọng Dụ : Thẩm Vạn Tam Tằng Ý An : Lão Từ Trương Thanh Thanh : Hòa Kim Chi. Chương 3 : Duyên này là duyên giữa Thúy Vân với Kim Trọng, phần nàng đã hết. Duyên chị đã trao lại cho em, nhưng kỉ vật này xin em hãy coi có một phần của chị, nó là của chung. Rõ ràng lí trí buộc nàng phải dứt tình với chàng Kim nhưng tình cảm của nàng thì không thể. Thúy Kiều tưởng tượng ra cảnh chàng Kim vẫn ngày đêm mong ngóng tin tức của mình trong vô vọng. Nàng tự trách vì đã bội ước, bội bạc với chàng Kim. Lời thề nguyền vẫn còn đó, tình yêu đôi lứa vẫn đong đầy trong trái tim nàng nhưng sóng gió ập đến, đường đời chia hai ngả. Nàng nghĩ về phận đời hẩm hiu của mình và cuộc sống "chân trời góc bể bơ vơ". Hoàng Đạo Thúy (1900 - 1994), là nhà giáo dục, nhà biên khảo, nhà hoạt động văn hóa xã hội nổi tiếng ở Việt Nam. Ông sinh ra trong một gia đình nhà Nho ở làng Kim Lũ, xã Đại Kim, huyện Thanh Trì, Hà Nội. Ông học trường Bưởi, tốt nghiệp Thành chung, sau đó dạy học và qGgYq. Thúy Kiều đã phải lấy chồng 6 lần Mã Giám Sinh, Thúc Sinh, Bạc Hạnh, Từ Hải, Thổ Quan và Kim Trọng nhưng chỉ có 3 người yêu. Đó là Kim Trọng, Thúc Sinh và Từ Hải. Kim Trọng là người yêu đầu tiên và là người chồng cuối cùng của Thúy Kiều. Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa. Hình minh họa. Nguồn Internet. Hai người yêu nhau khi chưa ai qua vòng thơ bé. Thúy Kiều lúc đó mới “xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê” đến tuổi lấy chồng. Như vậy lúc gặp và yêu Kim Trọng nàng mới 15 tuổi. Kim Trọng cũng chẳng hơn gì, “với Vương Quan, trước vốn là đồng thân” bạn học với Vương Quan mà Vương Quan là “một trai con thứ rốt lòng” của nhà họ Vương, tức là con trai út, em của “hai ả Tố Nga” Thúy Kiều và Thúy Vân. Như vậy Kim Trọng, có lớn tuổi hơn Vương Quan thì cũng chỉ là 16, 17 tuổi là cùng. Tâm, sinh lý của tuổi ấy chưa có điều kiện cho một tình yêu đầy đủ và bền chặt. Tình cảm chẳng qua chỉ là rung động đầu đời của tuổi trẻ. Ở hội Đạp thanh, đi chơi tiết Thanh minh đám trẻ con ấy đã gặp nhau. Khi chị em Thúy Kiều Trông chừng thấy một văn nhân, Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng. Đề huề lưng túi gió trăng, Sau chân theo một vài thằng con con. Tuyết in sắc ngựa câu giòn, Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. Cả hai chị em nhà Kiều đã xao xuyến, đã rung động trước chàng trai mới quen “hai kiều e lệ nép vào dưới hoa”. Hai kiều, hai người đẹp – chữ kiều ở đây với nghĩa là đẹp chứ không phải tên riêng. Rồi khi chia tay thì “khách đã lên ngựa, người còn ghé theo”. “Người” chứ không phải chỉ mình Kiều “ghé theo”. Đến đây ta biết là Kim Trọng được cả hai cô gái nhà họ Vương để ý. Nguyễn Du vốn tài chơi chữ, với giọng hài hước đã phán ngay “Người quốc sắc, kẻ thiên tài/ Tình trong như đã, mặt ngoài còn e” như sau này viết về Bạc Hạnh “Bạc đem mặt bạc kiếm đường cho xa”. Người quốc sắc là Thúy Kiều, nhưng kẻ thiên tài là Kim Trọng thì còn phải xem lại. Chính Nguyễn Du nói với Thúy Kiều về Kim Trọng Nguyên người quanh quất đâu xa, Họ Kim tên Trọng, vốn nhà trâm anh. Nền phú hậu, bậc tài danh, Văn chương nết đất, thông minh tính trời. Phong tư tài mạo tót vời, Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa. Xem “lý lịch trích ngang” của Kim Trọng ta thấy anh ta là con nhà gia thế trâm anh, giàu có phú hậu, đẹp mã phong nhã, hào hoa nhưng bất tài văn chương là nhờ phát mồ mả nết đất, thông minh là do trời cho tính trời mà có1. Những đặc điểm đó, Thúy Kiều – một cô gái 16 tuổi, sống trong nhung lụa “êm đềm trướng phủ màn che. Tường đông ong bướm đi về mặc ai” làm sao mà biết được. Chỉ sau này khi đã yêu Kim Trọng, qua tiếp xúc, nàng mới dần nhận ra. Chính vì vậy mà Thúy Kiều mới có vai trò quan trọng và ứng xử khác lạ trong quan hệ tình cảm với Kim Trọng từ khi mới yêu cho đến tận 15 năm sau, khi gặp lại và thành hôn với chàng nhưng chỉ “đem tình cầm sắt đổi ra cầm cờ”. Tan hội Đạp thanh, lũ trẻ chia tay nhau trong tình cảm lưu luyến, hơn nữa “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, Kim Trọng lấy cớ thuê nhà Ngô -Việt thương gia, hàng xóm Vương ông để trọ học, nhưng thực chất là tìm cơ hội để gặp hai Kiều. Dù cụ Nguyễn Du đã ca ngợi Kim Trọng là “tài mạo tót vời” nhưng xét tất cả trong mối tình Kim – Kiều thì chỉ có mỗi cái sự thuê nhà trọ học của anh là thông minh thôi, còn tất cả mọi ứng xử của chàng chẳng có mảy may nào chứng tỏ anh ta có tài cả. Một ngày Thúy Kiều dạo vườn hoa, vướng cái trâm cài tóc lên cành đào, Kim Trọng vô tình bắt được và gặp được Thúy Kiều, khi nàng đi tìm thoa. Gặp nhau, trai gái vui mừng, Kim – Kiều thỏa lòng mong nhớ nhưng Kim Trọng vẫn đứng bên tường nhà mình mà tán tỉnh Thoa này bắt được hư không, Biết đâu Hợp Phố mà mong châu về! Và Thúy Kiều vẫn đứng bên nhà mình, nói vọng sang Ơn lòng quân tử sá gì của rơi. Chiếc thoa nào của mấy mươi, Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao. Rồi Kim Trọng “vội về thêm lấy của nhà/ Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông” để tặng bạn gái. Bây giờ Kim Trọng mới “thang mây rón bước ngọn tường”trèo lên thang mây nhoài người nhìn qua tường và thấy “phải người hôm nọ rõ ràng chẳng nhe?” rõ ràng, đúng là người hôm nọ gặp ở hội Đạp thanh. Giả sử cành thoa là của Thúy Vân thì sao? Thì làm gì có Truyện Kiều! Nhờ đó mới có chuyện tình yêu giữa Thúy Kiều và Kim Trọng. Cũng từ đây ta thấy tất cả là do Thúy Kiều chủ động. Khi Kim Trọng tỏ tình, Thúy Kiều như mọi người con gái nề nếp, có giáo dục trả lời Dù khi lá thắm chỉ hồng, Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha. Nặng lòng xót liễu vì hoa, Trẻ thơ đã biết đâu mà dám thưa. Nàng chỉ nói cho phải phép thôi. Bởi vì ngay đó, khi Kim Trọng năn nỉ thì nàng đã nhận lời ngay Đã lòng quân tử đa mang, Một lời vâng, tạc đá vàng thủy chung Xem thêm Bí kíp ghi chép bài hiệu quả của một học sinh ưu tú – JobsGO Blog Thời gian sau là dịp may ngẫu nhiên đến, gia đình Vương ông về quê mừng sinh nhật nhà ngoại. Nàng đã chủ động chuẩn bị hoa quả để đón người yêu Thì trân thức thức sẵn bày rồi đi sang nhà Kim Trọng Gót sen thoăn thoát dạo ngay mé tường Thúy Kiều phải Lần theo núi giả đi vòng, Cuối tường dường có nẻo thông mới rào. Xắn tay mở khóa động đào, Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai. Rồi cùng Kim Trọng Sánh vai về chốn thư hiên, Góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông. Thúy Kiều xem tranh và đề thơ, khen tranh Kim Trọng vẽ và chuyện trò về mình, về nhân duyên của hai người cho đến gần sáng Ngày vui ngắn chẳng đầy gang, Trông ra ác đã ngậm gương non đoài thì Kiều mới ra về. Về nhà biết bố mẹ “còn dở tiệc hoa chưa về” nên nàng lại Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình. Lần nữa lại “cọc đi tìm trâu” Nàng rằng khoảng vắng đêm trường, Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa. Lưu ý ở đoạn trên động đào, Thiên Thai trong văn hóa dân gian Trung Quốc và Việt Nam là chỉ nơi tiên ở. Hoa chỉ đàn bà con gái Từ điển Truyện Kiều có 107 lần, duy nhất một lần này Nguyễn Du dùng hoa để chỉ Kim Trọng. Lần gặp gỡ này, ngay trong đêm đôi bạn trẻ say sưa trao gửi tình yêu. Họ “tiên thề cùng thảo một chương/ Tóc mây một món dao vàng chia hai”, rồi Chén hà sánh giọng quỳnh tương, Dải là hương lộn bình gương bóng lồng. Uống rượu, quấn quýt đến sổ cả dải áo, ôm nhau, bóng hai người lồng vào nhau trong gương thành một. Nhưng Kim Trọng chỉ dừng lại đó, bởi anh ta sợ, không dám làm gì xa hơn với lý do chưa dạm hỏi Thúy Kiều Chày sương chưa nện cầu Lam, Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng? Thúy Kiều lại phải động viên, khuyến khích người yêu Đừng điều nguyệt nọ hoa kia, Ngoài ra ai có tiếc gì với ai. Đến thế mà Kim Trọng lại đem chuyện âm nhạc cầm đài với Chung Kỳ ra để lảng tránh, rồi đưa đàn cho Thúy Kiều. Thúy Kiều đành phải đánh đàn. Tiếng đàn của Thúy Kiều gửi gắm và mời gọi tình yêu làm cho Kim Trọng say đắm và “có chiều lả lơi”. Tất nhiên, người con gái nào cũng phải tỏ ra “đứng đắn” mà ngăn lại, nhưng ngay đó nàng lại khuyến khích Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh. Nhưng Kim Trọng cũng chỉ đến đó là dừng lại. Kim Trọng là nho sĩ, vốn chỉ giỏi lý luận, không thực tế, không hiểu tâm lý, tình cảm của phụ nữ. Gặp người yêu mà chỉ toàn nói tranh vẽ, chuyện văn chương và âm nhạc với những điển tích, điển cố, ngồi nghe từ “Hán Sở chiến trường”, đến bản nhạc “Phượng Cầu” và “Kê Khang với khúc Quảng Lăng” thời Tần, rồi lại khúc “Quá quan” của Chiêu Quân đi cống Hồ… thì Thúy Kiều cũng đành chịu để rồi sau này, khi đã chia tay với Kim Trọng, nàng đã phải luyến tiếc ân hận và trách móc Nhị đào thà bẻ cho người tình chung. Ngay hôm đó Kim Trọng phải về Liêu Dương hộ tang chú. Lúc chia tay, Thúy Kiều lại phải chủ động trong tình cảm. Cái bệnh của nho sĩ là nghi ngờ, Kim Trọng không tin người yêu “dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng” nên phải dặn dò Gìn vàng giữ ngọc cho hay, Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời. Để an ủi, động viên Kim Trọng, Thúy Kiều lại lần nữa khẳng định Xem thêm Nội dung trọng tâm khi soạn bài Tiếng Việt lớp 3 Cậu bé thông minh Đã nguyền hai chữ đồng tâm, Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai. Không hành động, mưu mẹo như Thúc Sinh, không quyết liệt như Từ Hải nên Kim Trọng đã không có được Thúy Kiều. Thời gian xa cách, đi Liêu Dương chịu tang, Kim Trọng chỉ suy nghĩ, buồn cho bản thân mình, bồi hồi khổ não Ngại ngùng một bước một xa Một lời trân trọng châu sa mấy hàng. Buộc yên quảy gánh vội vàng, Mối sầu xẻ nữa bước đường chia hai. Thúy Kiều xa người yêu, gặp cơn gia biến đã phải bán mình chuộc cha và vật vã với mối tình tan vỡ. Nàng dằn vặt, đau đớn, tự nhận mình phải chịu trách nhiệm cho sự đổ vỡ tình yêu với Kim Trọng. Nàng ít nghĩ cho mình mà tất cả chỉ nghĩ cho Kim Trọng Phận dầu, dầu vậy cũng dầu, Xót lòng đeo đẳng bấy lâu một lời! Công trình kể biết mấy mươi Vì ta khăng khít cho người dở dang. Thề hoa chưa ráo chén vàng, Lỗi thề thôi đã phũ phàng với hoa, Trời Liêu non nước bao xa, Nghĩ đâu rẽ cửa chia nhà tự tôi. Là người nặng tình nặng nghĩa và thông minh, hơn ai hết nàng biết em mình cũng có tình có ý với Kim Trọng. Nay duyên phận mình không giữ được nữa nên nàng đã chủ động xe duyên cho Kim Trọng với Thúy Vân. Cũng nhờ vậy mà Kim Trọng mới có một gia đình hạnh phúc, có đông con cái và học hành đỗ đạt về sau. Còn Thúy Kiều bắt đầu cuộc đời “gió táp mưa sa/ Mấy trăng cũng khuyết, mấy hoa cùng tàn”. Trong cuộc đời gió bụi đau thương ấy, khi mới ra đi, nàng da diết nhớ Kim Trọng. Thậm chí khi mới bị bắt đến Lâm Tri, lần nhớ nhà đầu tiên, nàng còn nhớ Kim Trọng Tưởng người dưới nguyệt chén đồng, Tin sương luống những rày mong mai chờ. Bên trời góc bể bơ vơ, Tấm son gột rửa bao giờ cho phai. trước cả nhớ cha mẹ mình Xót người tựa cửa hôm mai, Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ. Khi đã bị bán vào lầu xanh, sau những chống đối quyết liệt, bị Tú Bà hành hạ, nàng đã tự tử không thành, nàng lại bỏ trốn với Sở Khanh không thoát đành phải chấp nhận số phận Thân lươn bao quản lấm đầu, Tấm lòng trinh bạch từ sau xin chừa. Nơi đất khách quê người, một mình vò võ, Thúy Kiều lại nhớ nhà nhưng lần này, hình bóng của Kim Trọng chỉ còn thoáng qua sau khi nhớ cha mẹ. Thực ra là nàng chỉ băn khoăn, quan tâm đến việc Thúy Vân đã cưới Kim Trọng hay chưa chứ không phải nhớ Kim Trọng “Nhờ ơn chín chữ cao sâu, Một ngày một ngả bóng dâu tà tà. Dặm nghìn nước thẳm non xa, Nghĩ đâu thân phận con ra thế này. Sân hòe đôi chút thơ ngây, Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình. Nhớ lời nguyện ước ba sinh, Xa xôi ai có thấu tình chăng ai”? Xem thêm Năm nhuận là gì? Năm thường, năm nhuận có bao nhiêu ngày? “Tình sâu mong trả nghĩa dày, Hoa kia đã chắp cành này cho chưa?” Thúy Kiều yêu Kim Trọng lúc mới bước vào tuổi yêu đương. Trong suốt 15 năm xa cách, Thúy Kiều 5 lần nhớ gia đình, người thân, chỉ có một lần nhớ Kim Trọng ở lầu Ngưng Bích và cũng là lần cuối cùng, bởi sau này cùng với thời gian và kinh nghiệm cuộc đời, nàng có thêm tình yêu với Thúc Sinh và Từ Hải, nàng mới nhận ra sự ngây thơ của tuổi trẻ để rồi sau 15 năm gặp lại, Kim Trọng như người xa lạ “nọ chàng Kim đó, là người ngày xưa”. Làm sao đến nỗi như thế? Kim Trọng sau mấy tháng hộ tang chú ở Liêu Dương trở về, biết chuyện người yêu của mình đã phải dấn thân vào nơi gió bụi nhưng anh ta đã làm gì? Dù là con nhà giàu có nền phú hộ, nhưng anh ta đã không đi tìm để chuộc nàng về mà chỉ vật vã, khóc lóc Chàng càng nghe nói, càng dàu như dưa. Vật mình vẫy gió, tuôn mưa, Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai. Đau đòi đoạn ngất đòi thôi, Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê. Truyện Kiều có 73 từ khóc. Trong đó Thúy Kiều khóc 24 lần nhưng phần nhiều là khóc thầm “một mình âm ỷ đêm chầy/ Đĩa dầu vơi, nước mắt đầy năm canh”, chỉ có Kim Trọng là khóc to nhất, khóc “sụt sùi” trước mắt nhiều người, để cho Vương ông phải dỗ dành vỗ về như dỗ trẻ con Thấy chàng đau nỗi biệt ly. Nhẫn ngừng, ông mới vỗ về khuyên can. Anh ta trót hứa “bao nhiêu của, mấy ngày đường/ Còn tôi, tôi một gặp nàng mới thôi” nên “đinh ninh mài lệ chép thơ/ Cắt người tìm tõi, đưa tờ nhắn nhe” để tìm Thúy Kiều. Nhưng hỡi ôi, Vương Quan và Kim Trọng là người có học, Thúy Kiều mới bị bán chưa lâu. Khi Mã Giám Sinh mua nàng có làm lễ “nạp thái”, lại còn “cò kè bớt một thêm hai”, chắc Vương Quan có biết họ Mã từ đâu đến. Có xa lắm thì đi đường bộ đến nơi cũng chỉ mất một tháng Những là lạ nước lạ non, Lâm Tri vừa một tháng tròn tới nơi. Thế mà Kim Trọng không đi tìm mà lại mượn, thuê người đi tìm ở Lâm Thanh “Biết bao công mượn của thuê”. Sau 15 năm Thúy Vân còn biết nghi ngờ Nọ Lâm Thanh với Lâm Tri, Khác nhau một chữ, hoặc khi có lầm. Tại sao Kim Trọng không đi tìm Thúy Kiều mà lại cưới ngay Thúy Vân và chúi đầu vào sách vở để thi đỗ, làm quan? Đến nỗi khi gặp lại Thúy Kiều, Kim Trọng năn nỉ cưới nàng thì nàng vội gạt đi “sự muôn năm cũ, kể chi bây giờ”, “nói chi kết tóc xe tơ/ Đã buồn cả ruột mà dơ cả đời”. Vì nể cả nhà thuyết phục mà Thúy Kiều nhận lời cưới Kim Trọng nhưng rồi đêm động phòng nàng mới nói thật lòng mình Nghĩ chàng nghĩa cũ, tình ghi. Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may. Và gay gắt hơn là nói với anh ta “Lại như những thói người ta, Vớt hương dưới đất bẻ hoa cuối mùa. Khéo là giở nhuốc bày trò, Còn tình đâu nữa, mà thù đấy thôi, Người yêu ta xấu với người, Yêu nhau, thì lại bằng mười phụ nhau”. “Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi”. Và cay đắng hơn là Thúy Kiều phủ nhận cái lý do con cái nối dõi tông đường mà mọi người muốn Thúy Kiều lấy Kim Trọng Cửa nhà dù tính về sau, Thì đà em đó, lọ cầu chị đây. Kim Trọng là chồng của Thúy Vân dù Thúy Vân là em gái của Thúy Kiều, quan hệ gia đình Thúy Kiều là chị. Nhưng Thúy Kiều đã là người yêu của Kim Trọng, lại là phụ nữ, bây giờ lại là vợ của Kim Trọng, theo lễ giáo, nàng phải nói “lọ cầu thiếp đây” chứ, sao lại xưng chị với Kim Trọng? Bởi qua tất cả, Thúy Kiều như đã tỏ thái độ coi thường Kim Trọng. Ta bỗng nhớ tới Hồ Xuân Hương “Này này chị nói cho mà biết/ Chốn ấy hang hùm chớ mó tay”. Cũng vì vậy mà hai người chỉ là bạn bè. Thúy Kiều có đám cưới thứ 6 trong đời nhưng nàng không làm vợ của Kim Trọng. ———— 1 Xem Trần Quốc Quýnh, Thử tìm hiểu tâm sự Nguyễn Du qua Truyện Kiều, Nxb Giáo dục Việt Nam, 2010. Lê Thị Hạnh Liên Nguyễn Du là tài miêu tả Kim Dung Chính1 Nguyễn Du là tài miêu tả Kim Thế nhưng đoạn thơ miêu tả Kim Trọng lại là đoạn thơ miêu tả nhân vật dài nhất trong Truyện Kiều. Chúng ta hãy cùng đọc một lần, thật chậm rãi Dùng dằng nửa ở nửa về, Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần. Trông chừng thấy một văn nhân Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng. Đề huề lưng túi gió trăng, Sau chân theo một vài thằng con con. Tuyết in sắc ngựa câu giòn, Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời, Nẻo xa mới tỏ mặt người, Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình. Hài văn lần bước dặm xanh, Một vùng như thể cây quỳnh cành dao. Chàng Vương quen mặt ra chào, Hai kiều e lệ nép vào dưới hoa. Nguyên người quanh quất đâu xa, Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh. Nền phú hậu bậc tài danh, Văn chương nết đất thông minh tính trời. Phong tư tài mạo tót vời, Vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa. … Người quốc sắc kẻ thiên tài, Tình trong như đã mặt ngoài còn Kim Trọng của Nguyễn Du trong Đoạn trường tân thanh được thể hiện ở hai bình diện. Thứ nhất là ở bình diện nhân chứng, bình diện người quan sát. Trái với Kiều, bản thân Kim Trọng không phải tự mình trải qua những biến cố đau khổ, nhưng ông là người phải chứng kiến, nhìn thấy, nghe thấy. Người trải nghiệm nỗi khổ thì khổ, đã đành, nhưng người phải chứng kiến người thân yêu chịu khổmà không làm gì được thì sao? Đối với Nguyễn Du, câu trả lời dứt khoát như sau Nỗi nàng tai nạn đã đầy, Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương. Kim Trọng là nhân vật phức tạp Truyện Kiều, có ba nhân vật là nho sinh Vương Quan, Thúc Sinh và Kim Trọng, trong đó Vương Quan là một nhân vật phụ, chỉ có vai trò làm nền, còn Thúc Sinh là một anh chủ cửa hàng, ăn chơi, nhu nhược; duy có Kim Trọng được kể là người trí thức. Ông là người duy nhất đọc nhiều sách, có học vấn và văn bằng cao, vượt lên tất cả các nhân vật khác về tầm vóc, trí tuệ. Tất cả các nhân vật khác đều chỉ là những con rối giản đơn, mỗi con được lập trình để múa vài động tácđơn điệu theo tính cách thô sơ của chúng, trong khi Kim Trọng thì khác ông là một con người, đầy mâu thuẫn, phức tạp. Chúng ta đều dễ dàng hình dung ra khuôn mặt của Mã Giám Sinh hay Từ Hải – một tên tội phạm mày râu nhẵn nhụi, một người anh hùng hàm én mày ngài – nhưng chúng ta không bao giờ có thể hình dung ra khuôn mặt Kim Trọng. Thế nhưng đoạn thơ miêu tả Kim Trọng lại là đoạn thơ miêu tả nhân vật dài nhất trong Truyện Kiều. Chúng ta hãy cùng đọc một lần, thật chậm rãi Dùng dằng nửa ở nửa về, Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần. Trông chừng thấy một văn nhân Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng. Đề huề lưng túi gió trăng, Sau chân theo một vài thằng con con. Tuyết in sắc ngựa câu giòn, Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời, Nẻo xa mới tỏ mặt người, Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình. Hài văn lần bước dặm xanh, Một vùng như thể cây quỳnh cành dao. Chàng Vương quen mặt ra chào, Hai kiều e lệ nép vào dưới hoa. Nguyên người quanh quất đâu xa, Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh. Nền phú hậu bậc tài danh, Văn chương nết đất thông minh tính trời. Phong tư tài mạo tót vời, Vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa. … Người quốc sắc kẻ thiên tài, Tình trong như đã mặt ngoài còn e. Kim Trọng của Nguyễn Du trong Đoạn trường tân thanh được thể hiện ở hai bình diện. Thứ nhất là ở bình diện nhân chứng, bình diện người quan sát. Trái với Kiều, bản thân Kim Trọng không phải tự mình trải qua những biến cố đau khổ, nhưng ông là người phải chứng kiến, nhìn thấy, nghe thấy. Người trải nghiệm nỗi khổ thì khổ, đã đành, nhưng người phải chứng kiến người thân yêu chịu khổmà không làm gì được thì sao? Đối với Nguyễn Du, câu trả lời dứt khoát như sau Nỗi nàng tai nạn đã đầy, Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương. Mời quý khách tham khảo thêm xin phép xây dựng bình dương Liên Hệ Công Ty TNHH Tư Vấn Đầu Tư Xây Dựng Kim Trọng Phát Địa chỉ 23 Lê Thị Trung, Phú Lợi, Thủ Dầu Một, Bình Dương Email kimtrongphat Điện thoại Hotline – kinh doanh Thúy Vân- Kim Trọng Đừng Lạc Mất Nhau Tác giả Trịnh Tiểu Du Thể loại Truyện ngắn​ Văn án Bao nhiêu sự tập trung, sự thương cảm mọi người đều dồn hết cho chị của nàng. Còn nàng? Nàng không đáng thương sao? Trong những ngày tháng chị nàng chìm nổi giữa cuộc đời thì nàng cũng đang chật vật trong chính ngôi nhà của mình. Mình muốn kể cuộc đời của Thúy Vân, gây dựng nội tâm nhân vật của nàng theo cách mà mình nghĩ Góc thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trịnh Tiểu Du * * * Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, Thúy Vân trong lòng đầy rẫy những suy tư. Hôm nay là ngày thành hôn của nàng và Kim Trọng, khoảng cách của hai người đang rất gần nhau nhưng nàng lại cảm giác như cách xa cả đại dương. "Thúy Vân, tân lang đã đến rồi" * * * Lễ thành hôn đáng ra phải tưng bừng rộn ràng nhưng không khí lại có chút ngột ngạt. Mấy lần nàng lén nhìn Kim Trọng, hắn chẳng hề tỏ ra vui vẻ, mặt lạnh như băng, khiến trái tim nàng cũng lạnh lẽo. Cha và em trai bịn rịn chẳng muốn rời xa, có lẽ cha đang chua xót cho số phận hai đứa con gái của mình. Một đứa vì lònghiếu thảo phải làm dâu xứ xa, đi biền biệt mà không thấy thư từ, một đứa lại vì tình nghĩa mà gạt bỏ đi hạnh phúc của bản thân. Nàng cũng nước mắt đẫm mi bước lên kiệu hoa. * * * Đêm tân hôn, Kim Trọng quay về phòng trong bộ dạng say khướt, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Thúy Kiều. Hắn nhầm tưởng nàng là Thúy Kiều. Nàng đau đớn, tủi nhục, có lẽ nàng cả đời này đối với hắn cũng chỉ như một cái bóng của người mà hắn thương. Nàng hồi tưởng về quá khứ, ngày đó gặp nhau tại hội xuân, nàng đã đem lòng thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng nàng phát hiện ra, chị nàng cũng phải lòng Kim Trọng, nàng đành lùi bước về sau, tự mình dặn lòng phải quên đi thứ tình cảm thoáng qua để nhìn người chị mà mình thương yêu nhất được hạnh phúc. Nàng lại thầm nghĩ, nếu ngày ấy, nàng mạnh dạn hơn, liệu hôm nay mọi chuyện có khác? Ba người liệu có lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay? Chị nàng mặc dù gả đi nhưng có lẽ tâm cũng không phải thấp thỏm, quặn thắt. Nàng và Kim Trọng có lẽ.. Tất cả chỉ là suy nghĩ của nàng, nàng chợt mỉm cười lạnh lẽo. Làm sao có thể chứ, Kim Trọng hẳn là ngay từ đầu đã thích Thúy Kiều, nàng dù có thông minh, xinh đẹp nhưng so với chị nàng tất cả đều không bằng, hai hàng lệ của nàng cứ thế tuôn ra, thấm ướt gối, nàng cũng thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Kim Trọng trông thấy tình cảnh này thì không khỏi bối rối, không biết hắn suy diễn điều gì nhưng đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng nàng lợi dụng lúc hắn say mà hành sự khiến nàng phẫn uất, trong cơn tức giận nàng không tự chủ mà thốt lên những lời làm cho hiểu lầm càng thêm sâu sắc "Thiếp là vợ của chàng, tất cả mọi thứ đều là hiển nhiên, chàng có gì trách cứ" Từ hôm ấy, hắn chẳng hề quan tâm, đối xử với nàng còn không bằng một người xa lạ. Cả ngày hắn đều ra ngoài thơ phú, tối muộn trở về thì thay y phúc rồi đi ngủ, hai người quay lưng về phía nhau tựa như ở hai đầu thế giới. Dạo này thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, đại y chuẩn đoán đã có thai 2 tháng, nàng vui vẻ khôn xiết, cuối cùng nàng cũng cón hài tử, có thể nhìn thấy một đứa trẻ từng ngày lớn lên. Nhưng khi nàng báo cho Kim Trọng, hắn ta lại thờ ơ, chỉ dặn nàng nên cẩn thận đừng làm ảnh hưởng tới con của hắn. Nàng tuy hụt hẫng nhưng cũng cố mỉm cười, ít ra hắn không vô tâm với đứa bé như cách mà hắn đối xử với nàng. Thai đầu thật là khó khăn, cả ngày nàng cảm thấy nhức mỏi, bụng càng to thì đi lại càng bất tiện, có những đêm đứa nhỏ quậy phá làm nàng đau chết đi được. Hắn gần đây cũng không ra ngoài nhiều như trước, thỉnh thoảng sẽ lẳng lặng nhìn nàng. Mùa đông tuyết phủ, nàng sắp sinh, cái lạnh bên ngoài càng làm cho nàng khó sinh hơn, quằn quại cả nửa ngày mà đứa nhỏ không chịu ra. Bên ngoài hắn cũng sốt ruột không thôi. Nếu nàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy hẳn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ nàng gần như đối mặt với tử thần. "Bà đỡ, nếu có gì xin hãy giữ lại con của tôi" "Nương tử đừng nghĩ ngợi, cô chỉ là khó sinh một chút, nhất định sẽ không sao" - Bà đỡ không ngừng an ủi Tất cả nhưng câu nói của nàng Kim Trọng đều nghe được, hắn cảm thấy có gì đó hối hận nhưng lại không nhận ra mình ân hận điều gì. Chật vật mãi, cuối cùng nàng cũng hạ sinh một cặp nam nữ khỏe mạnh, hai hài tử bụm bẫm khiến mọi người đều yêu thích khôn nguôi. Từ ngày có con, Thúy Vân cũng không để ý Kim Trọng nhiều như trước. Nếu trước đây, ngày ngày mong Kim Trọng có chút tình cảm với mình thì giờ đây tình mẫu tử thiêng liêng khiến nàng trông ngóng con lớn lên từng ngày. Ngày hè, nàng quạt cho con, ngồi dưới ánh trăng kể truyện cho con nghe, mùa đông thì ôm ấp, vỗ về con ngủ, cùng con làm người tuyết. Kim Trọng cũng đối xử với nàng bớt lạnh lẽo một chút, mặc dù vẫn còn xa cách nhưng cũng khiến nàng có chút hi vọng. * * * Nhưng rồi một hôm, từ đâu báo tin Thúy Kều không phải làm dâu nhà người mà bị lừa bán đến lầu xanh. Nàng lao đao, hắn cũng lao đao. Nàng xót thượng cho số phận chị mình sao mà oan trái. Kim Trọng kể từ đó ngày ngày ra sức đi tìm Thúy Kiều, hắn phiêu bạt khắp nơi, có khi vài tháng mới về một lần. Có lần về đến nhà cả người ướt sũng, kết quả bị sốt miên man mấy ngày, khiến nàng ngày đêm chăm sóc không rời. Cuộc tìm kiếm Thúy Kiều là cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ, thấm thoắt trôi qua mười mấy năm. Cuối cùng vào một ngày mùa xuân trời trong xanh hơn bao giờ hết, Thúy Kiều cuối cùng cũng trở về, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Nàng lẳng lặng nhìn chị cùng phu quân mình ánh mắt lưu luyến. Vui mừng có nhưng cay đắng thì cũng nhiều không kém. Nàng biết tình cảm mà Kim Trọng dành cho chị mình nhiều thế nào. Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ nhưng có lẽ chẳng thể làm mất đi tình cảm của Kim Trọng cũng chẳng thể làm cho tình cảm của nàng dành cho Kim Trọng suy giảm, mà nó mỗi ngày một tăng lên. Để bây giờ, vết thương trong tái tim nàng rỉ máu mạnh mẽ, tưởng như nó sắp nổ tung ra, nàng biết nàng sắp mất Kim Trọng mãi mãi. Tối hôm đó sau khi tiệc tàn, Thúy Kiều và Kim Trọng hẹn nhau hưởng nguyệt ngắm hoa, nàng lẳng lặng trở về phòng khóc nghẹn trong bóng tối, bàn tay run rẩy nắn nót từng nét chữ. Nàng muốn viết một lá thư để lại cho Kim Trọng và chị của mình. Nàng rất muốn hai người họ tái hợp, chị nàng đã trải qua quãng đời khó khăn chồng chất, đã đến lúc nàng phải trả lại những gì chị nàng xứng đáng có được. Nhưng nàng không đủ can đảm để chứng kiến hai người hạnh phúc, trái tim nàng sẽ tan nát mất, nên nàng quyết định ra đi. * * * "Kim Trọng, chàng yêu Thúy Vân rồi phải không?" - Thúy Kiều nhìn nâng chén rượu bình tĩnh nhìn Kim Trọng "Ta.. không có. Ta đã hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng?" - Kim Trọng có chút bối rối nhưng rất nhanh đáp lại "Kim Trọng, tình cảm con người là điều khó nói, không thể lường trước được. Ta đã có lỗi với chàng. Chúng ta đã cùng hứa trọn đời yêu nhau nhưng ta không làm được. Khi gặp Từ Hải ta mới biết yêu một người đến cam tâm tình nguyện chết đi là như thế nào. Xin lỗi, xin lỗi vì đã lỡ yêu một người khác.." - Dưới ánh trăng thu đẹp dịu dàng làm lòng người dịu mát, hai người kể cho nhau nghe về quãng đường thật dài mà mình đã trải qua. Thúy Kiều đã thật sự dành trọn tấm chân tình cho Từ Hải. "Chúng ta làm bạn nhé" - Cả hai mỉm cười rạng rỡ. Chưa bao giờ Kim Trọng cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Hắn đi dọc theo vườn hoa bước vào phòng, không thấy Thúy Vân đâu cả, hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang, nhìn thấy bức thư ở đầu giường, hắn đọc từng chữ mà lòng thắt lại. Hắn cảm thấy bản thân mình thật nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của nàng. Suốt bấy nhiêu năm, nàng từng bước từng bước đến bên hắn, ở bên cạnh hắn, chăm lo cho hắn từng bữa ăn, lo lắng mỗi khi hắn bị bệnh, chưa một lời oán trách dù hắn có đối xử nhẫn tâm với nàng thế nào. Ở bên nàng mà hắn chỉ nghĩ về người khác, chưa một lần hắn nghĩ tới cảm giác của nàng. Giờ đây hắn vô cùng hối hận, khi đọc được bức thư, trong lòng hắn lo sợ vô sùng, hắn lo sợ mất nàng mãi mãi. Cuối cùng hắn cũng biết thì ra mình yêu Thúy Vân nhiều như thế nào. Hắn lao ra ngoài đường, chạy mãi chạy mãi để tìm một hình bóng quen thuộc. Ngoài trời mưa như chút nước, mùa xuân mà cơn mưa lại có cơn mưa to như vậy. Cơn mưa nặng như nỗi lòng của hai người dưới mưa. * * * Kim Trọng ngày đêm tìm Thúy Vân, cuối cùng tại một vùng ngoại ô xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Nửa năm không quá lâu nhưng đối với những người lạc mất nhau lại như cả nửa đời người. Kim Trọng mặt mày bơ phờ nhưng nụ cười đặc biệt rạng rỡ, Thúy Vân thân hình đã mảnh mai giờ lại trông càng yếu đuối, tựa như một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Hắn ôm lấy nàng, ôm chặt như sợ để mất nàng thêm một lần nữa, nàng nước mắt rơi lã chã, thì ra được người khác ôm lại ấm áp như vậy. * * * Dưới ánh trăng thanh bình, hai người tựa đầu nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện. Chỉnh sửa cuối 18 Tháng chín 2019

thúy vân và kim trọng